Có một du thương tới từ phía Nam.
Trong hàng tỉ tu sĩ Tu Tiên giới, du thương là một tồn tại đặc biệt.
Bọn họ vừa không thuộc về người trong môn phái, vừa không phải là tán tu đơn thuần.
Các du thương đi thôn xuống hẻm ra vào hoang dã, phàm là nơi có Nhân tộc tụ tập sẽ luôn có bóng dáng của bọn họ.
Thậm chí còn có rất nhiều du thương giao dịch với yêu.
Người du thương xuất hiện trong tầm mắt của Uông Trần khoảng tầm ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường, nụ cười thân thiện.
Chuông đồng treo trên hòm xiểng kêu leng keng, hấp dẫn không ít trẻ con nhà nông tới xem.
Nhảy nhót sau lưng hắn.
Cũng có mấy đứa bé lấy thảo dược bình thường mình hay hái đổi kẹo mạch nha với du thương.
Phần lớn du thương chi làm mua bán nhỏ.
Người này cũng không ngoại lệ, vài cọng cỏ Ngư Lân phơi khô là có thể đổi được nửa lạng kẹo mạch nha từ trong tay hắn.
Đứa bé đổi được kẹo vui vẻ đi ra, còn ai không đổi được lại cực kỳ hâm mộ nhìn.
Lại có người già nghe tiếng tới đổi rượu gạo với du thương.
Kẹo mạch nha và rượu gạo đều được làm từ gạo cống tới từ phàm tục.
Không có linh khí nhưng thắng ở giá rẻ, có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của những người tầng dưới cùng của Tu Tiên giới.
Ngoài đổi đồ thì du thương cũng bán một ít kim chỉ dầu muối tương dấm cùng với thuốc và bùa chú.
Tuy mấy thứ này đều có trong thành Vân Sơn.
Nhưng nào thuận tiện bằng mua ngay gần nhà.
Cô ba dì sáu sôi nổi xuất hiện.
Con đường nhỏ nhỏ nhanh chóng trở thành CBD trong phạm vi mười dặm.
Làm Uông Trần có náo nhiệt để xem.
Du thương cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong nửa nén nhang đã phục vụ xong một nhóm khách hàng.
Hắn sửa sang lại hòm xiểng rồi tiếp tục lên đường.
Đi đến trước mặt Uông Trần và Vương Thiết Ngưu, du thương này cười tủm tỉm chắp tay: “Chào hai vị.”
Du thương làm giao dịch khắp nơi, chú ý nhất chính là hòa khí sinh tài
Thái độ không có gì để chê.
“Chào đạo hữu.”
Uông Trần cũng đứng dậy đáp lễ, hắn lịch sự hỏi: “Xin hỏi ngươi có mua địa tê ngưu không?”
Đừng nhìn du thương nằm trong danh sách những thương nhân và người bán rong nhỏ.
Nhưng làm cái nghề này đều không phải người dễ bắt nạt.
Bởi vì bọn họ phải thường xuyên đối mặt với sự ngang ngược của cướp bóc, sự uy hiếp của yêu ma tà ám.
Không có năng lực đã chết từ lâu rồi.
“Đương nhiên.”
Nghe thấy Uông Trần hỏi vậy, du thương lập tức dừng bước lại: “Hai mươi mảnh nhỏ linh thạch một cân.”
“Hai mươi mảnh nhỏ linh thạch một cân?”
Uông Trần khẽ nhíu mày: “Giá thấp như vậy à?”
Nếu hắn nhớ không nhầm thì giá mua của hiệu thuốc thành Vân Sơn là ba cân một linh thạch hạ phẩm.
Mà giá của du thương này là năm cân một linh thạch hạ phẩm.
Ít hơn không ít.
Du thương giải thích: “Bây giờ giá trong thành cũng như vậy, không chừng thêm mấy ngày nữa còn giảm thấp hơn.”
Bây giờ Uông Trần mới phản ứng lại.
Hắn không nghi ngờ đối phương đang lừa mình.
Tuy nói không gian xảo không phải là thương nhân.
Nhưng ở nơi có quy củ và trật tự, bình thường du thương sẽ vô cùng chú trọng danh dự.
Bởi vì một khi mất danh dự thì sẽ không có ai muốn giao dịch với hắn nữa.
Thậm chí còn sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài.
Trên eo Uông Trần còn đeo thẻ của đệ tử ngoại môn phái Vân Dương.
Du thương không thể không nhìn thấy.
Lời giải thích của đối phương cũng rất hợp lý.
Giá thu mua địa tê ngưu trong trí nhớ của Uông Trần là trước đây.
Mà bây giờ rất nhiều linh điền đều gặp nạn sâu bệnh, mọi người đều vội vàng giết địa tê ngưu nên giá cả tất nhiên sẽ giảm xuống.
“Đổi!”
Uông Trần quyết đoán lấy toàn bộ địa tê ngưu trong túi trữ vật ra.